Trạng thái: Full. Đánh giá: 8.1/10 từ 46 lượt. Bề ngoài cô giống như một bông hoa tinh khiết hấp dẫn lòng người nhưng bên trong lại đang chảy một dòng máu lạnh đến khôn cùng: cô - Đường Kiến Tâm - là một sát thủ đệ nhất. Tôn chỉ của cô là: Không có người cô không giết được, chỉ có kẻ chết mới không thể kêu ra tiếng.
Phim 18+ » bố chồng giúp con dâu mang thai. Lecherous Daughter-In-Law . Vietsub. Bố Ơi! Tha Cho Con! I Hope My Husband Never Finds Out . Full HD. Mê Dược Của Bố Chồng. Father-in-law's Anesthetic . Vietsub. Nguyện Vọng Của Bố Chồng. Father-in-law's Wish . Phim 18+ HOT. Mẫu Nude Này Lạ Lắm.
Đọc truyện Mẹ Mạnh Mẽ Đấu Với Cha - Tác giả Tuyết Dĩnh Điệp Y: gặp quỷ à?" Mà phải dùng tới biểu cảm khoa trương vậy? Đến khi chính anh trông thấy cảnh tượng truyền thuyết ấy thì anh mới bừng tỉnh, vẻ mặt này một chút cũng không khoa trương, thậm chí còn giữ lại
Mẹ Mạnh Mẽ Đấu Với Cha; Tha chết là chuyện xa xỉ đến cỡ nào! Mẹ Mạnh Mẽ Đấu Với Cha. Tác giả: Tuyết Dĩnh Điệp Y. Chương 28: Tha chết là chuyện xa xỉ đến cỡ nào! Trước Tiếp . Thượng Quan Kiệt Thiếu vỗ vỗ vai Thẩm Dương Kỳ rồi lên tiếng: "Sao, động lòng
Tôi lấy chồng đã 5 năm. Người ta thường thở than chuyện mẹ chồng làm dâu, riêng tôi chẳng phải làm dâu nhưng phải sống cùng vợ chồng anh trai của chồng. Anh trai chồng hơn chồng tôi 13 tuổi. Bố mẹ chồng tôi mất sớm, một tay anh trai nuôi chồng tôi từ nhỏ đến lớn.
Chương 100: Lôi khiếu thiên chơi xấu (kết cục đáng thương của zimmer) Đường Kiến Tâm nỗ lực nuốt khí huyết đang không ngừng vọt lên cổ họng, đẩy mạnh Lôi Khiếu Thiên ra, đứng dậy tới trước mặt Zimmer, tốc độ vô cùng mau lẹ. Lôi Khiếu Thiên cũng đứng nhanh dậy, Tâm Nhi rất không bình thường.
gRsk8y.
Trọn bộ Mẹ Mạnh Mẽ Đấu Với Cha Full tập được cập nhật mới nhất tại Truyện Tip đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay, truyện full. Truyện Full luôn tổng hợp và cập nhật các chương truyện một cách nhanh nhất. 🔰 Tên Truyện ⭐ Truyện Mẹ Mạnh Mẽ Đấu Với Cha Full 🔰 Trạng thái ⭐ Hoàn thành 🔰 Số tập ⭐ Trọn bộ – Full Bộ 🔰 Đánh giá ⭐ 9/10 🔰 Người đăng ⭐ Truyện Tip Bạn đang theo dõi truyện full ngắn Mẹ Mạnh Mẽ Đấu Với Cha của tác giả Tuyết Dĩnh Điệp Y rất hấp dẫn và lôi cuốn. Là một truyện được giới thiệu với bạn đọc trên trang đọc truyện chữ online. Đọc truyện bạn đọc sẽ được dẫn dắt vào một thế giới mới lạ, những tình tiết đặc sắc, đọc truyện Ngôn Tình, Đô Thị này để trải nghiệm và cảm nhận bạn nhé. Bề ngoài cô giống như một bông hoa tinh khiết hấp dẫn lòng người nhưng bên trong lại đang chảy một dòng máu lạnh đến khôn cùng cô – Đường Kiến Tâm – là một sát thủ đệ nhất. Tôn chỉ của cô là Không có người cô không giết được, chỉ có kẻ chết mới không thể kêu ra tiếng. Nhưng dù có nằm mơ cô cũng không thể ngờ vì lý do chẳng đâu vào đâu mà cô lỡ có thai với hắn – thủ lĩnh của phe đối địch! – Đường Kiến Tâm, tôi nói cho em biết, một ngày là người của tôi thì cả đời sẽ là người của tôi. Em đừng hoang tưởng rằng sẽ chạy thoát được khỏi lòng bàn tay tôi. Lôi Khiếu Thiên là lão đại của tổ chức hắc đạo “Ngục Thiên Minh” lớn nhất thế giới. Là một người tà mị, lạnh lùng, tàn nhẫn, vô tình, vui buồn thất thường. Anh chỉ dịu dàng và dùng những mánh khóe thủ đoạn để thể hiện tình yêu của mình với riêng cô. Doc truyen me manh me dau voi cha lttp truyen chu ebook prc download full. Từ khoá Đọc truyện Mẹ Mạnh Mẽ Đấu Với Cha full, chương 1, chương cuối. Mẹ Mạnh Mẽ Đấu Với Cha wattpad truyện full sstruyen truyencv medoctruyen, metruyenchu nội dung truyện Mẹ Mạnh Mẽ Đấu Với Cha review, Mẹ Mạnh Mẽ Đấu Với Cha Mangatool Wikidich Truyencuatui truyenfull webtruyen truyenyy , nghe audio Mẹ Mạnh Mẽ Đấu Với Cha Danh sách chương Mẹ Mạnh Mẽ Đấu Với Cha Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Còn tiếp Đọc truyện online, đọc truyện hay - Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay, truyện full. Truyện Full luôn tổng hợp và cập nhật các chương truyện một cách nhanh nhất. Trang web truyện Online mới nhất, đọc truyện ngôn tình hay . Web đọc truyện online hỗ trợ đọc truyện trên điện thoại, máy tính bảng, đọc truyện trên iphone, ipaid, điện thoại android tốc độ nhanh nhất. Leave a comment
Vào một đêm đầy sao, ánh trăng chiếu sáng khắp mọi nơi, dường như mọi thứ đều được bao phủ bởi một làn khói mờ mờ ảo ảo. Cây cối đổ bóng dài trên mặt đất, những chiếc bóng yên tĩnh bất động giống như các chiến sĩ đang canh giữ ngoài biên biệt thự, ánh trăng mờ ảo chiếu qua khung cửa sổ len lỏi vào bên trong một căn phòng tuyệt đẹp. Trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ là hình ảnh hai người đang quấn lấy nhau, thỉnh thoảng lại phát ra những âm thanh thì thào, rủ rỉ…- … Anh, anh là ai…? - Người này là ai vậy? Dựa vào lồng ngực của anh ta thật là thoải mái, thật là… nóng. Tại sao cả người anh ta lại nóng như đang bốc cháy như vậy? Cô kinh hãi khi phát hiện ra rằng… cô… cô… đang cực kì khát vọng người đàn ông trước mặt…Là cực kì trông đợi, cực kì mong ngóng. Nếu không phải cô đang khổ sở đè nén ngọn lửa đang chực trào ra trong lòng thì có lẽ lúc này anh ta đã sớm ăn sạch sẽ cô rồi… đến cả xương cốt cũng chẳng còn…Đường Kiến Tâm khó khăn nuốt nước bọt, gương mặt ửng hồng, đôi mắt phượng hoàng khép hờ bị dục vọng làm cho mông lung, đôi mắt mờ mịt đó nhìn chằm chằm vào nửa thân trên của người đàn ông…Lôi Khiếu Thiên ngẩng đầu mỉm cười, bàn tay to khẽ vén mấy sợi tóc lòa xòa trước trán của Đường Kiến Tâm như đang trân quý một món bảo vật. Anh nhoài người lên, đôi môi thì thầm bên tai Đường Kiến Tâm “Tôi là Lôi Khiếu Thiên. Nhớ kỹ lấy, Lôi – Khiếu – Thiên!”Đường Kiến Tâm sợ hãi hơi cựa quậy người. Hơi thở nóng bỏng của anh ta phả vào tai khiến cô có cảm giác vừa tê dại vừa ngứa ngứa, trái tim đang đập liên hồi. Cô mơ màng lặp lại “Lôi – Khiếu – Thiên?”- Đúng rồi!- … A…. - Sao cô phải nhớ kỹ cái tên này? Anh ta cũng chẳng phải người cô quen biết - … Anh… có thể… nhanh lên chút được không… Tôi… khó chịu….Thấy Lôi Khiếu Thiên không hề có động tĩnh gì, Đường Kiến Tâm đỏ bừng mặt chủ động áp người vào ngực anh ta. Cô không biết nên làm thế nào, cũng không biết tại sao lại muốn anh ta hành động nhanh lên. Cô chỉ biết lúc này cô đang khó chịu, cực kì khó chịu, cảm giác như đang bị rơi vào biển lửa, cô vô thức lại gần anh lẽ, anh ta có thể giúp mắt của Lôi Khiếu Thiên tối thẫm lại, bàn tay gia tăng thêm lực, không chút do dự nói nhỏ “Như em mong muốn…”.Một lúc sau…- A… Đau quá! – Đường Kiến Tâm nhăn nhó hét lên. Tên khốn đó, anh ta làm cô đau quá… Tuy cô đang bị thuốc khống chế nhưng khi anh ta đâm vào, cảm giác đau đớn khi bị xé rách khiến cô theo bản năng kháng cự lại…- Ngoan, từ từ… sẽ hết đau – Lôi Khiếu Thiên cũng nhăn mặt lại. Chết tiệt, anh cũng khó chịu lắm chứ!- Huhu….- Xin lỗi, anh xin lỗi… - Lôi Khiếu Thiên cũng hoảng hốt. Anh giữ nguyên tư thế bất động, nhìn khuôn mặt đang nhăn nhó vì đau đớn của Đường Kiến Tâm. Khi thấy từng giọt nước mắt lăn dài trên má cô, anh hết sức luống cuống, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô…Anh thầm thề trong lòng, đời này anh sẽ không để cô rơi thêm một giọt nước mắt nào nữa…Một tháng trướcBên bờ biển của thành phố Cancún[1] – Mexico, sắc vàng nhạt của bờ cát mịn kết hợp cùng màu xanh lam của nước biển tạo thành đường bờ biển dài cong cong uốn lượn. Cảnh sắc nơi đây đẹp như một bức tranh! Chỉ cần hít sâu một hơi là có thể ngửi thấy sự thanh mát và dịu nhẹ cùng vị biển đặc trưng thoang thoảng lẫn trong gió.[1] Cancún là một thành phố ven biển trong tiểu bang cực đông của Mexico, Quintana Roo, trên bán đảo bãi biển, một cô gái mặc áo tắm, đeo kính râm nằm trên chiếc ghế làm bằng tre hưởng thụ không khí nơi đây. Mái tóc đen dài của cô xõa xuống hai vai, chân phải chống lên, hô hấp lên xuống đều đều ổn định, có thể tưởng tượng ra cô đang ở trong một khung cảnh đẹp như cơn gió nhẹ lướt qua mang theo những hạt cát vàng phủ lên làn da trắng như ngọc của cô, nhưng lại không hề tạo cảm giác chướng mắt mà lại càng làm cho vẻ đẹp của cô thêm hài hòa hơn. Chiếc ô to được kết thành từ lá cây cũng lay động trong cơn gió. Từ xa nhìn lại thì có thể tóm gọn trong mấy từ cực kì lãng mạn, một cảm giác rất tao nhã và thư một lúc lâu, khóe miệng cô gái hơi cong lên, dường như cô đang trong một giấc mơ đẹp. Dần dần, cô nở một nụ cười tươi…“Dù có đau đớn thì ta vẫn phải quật cường, không chịu khuất phục. Đến cuối cùng, thứ ta có được sẽ là sự trầm tĩnh trước mọi sóng gió! Sợ gì chứ, có ta đây cùng điên với người…” lời bài hátĐột nhiên, một hồi chuông điện thoại chói tai vang lên phá vỡ bầu không khí nên thơ. Đường Kiến Tâm nhíu mày lại, cực kì bực mình khi đang tận hưởng giấc mơ đẹp thế này mà lại bị quấy lười biếng xoay người lại, đưa tay mò mẫm trên đầu tìm chiếc mũ để che mặt lại mơ tiếp giấc mơ đẹp đang dang dở. Nhưng chiếc mũ cũng chỉ che được mặt, đâu che được tai. Hồi chuông kia vẫn réo rắt phá bĩnh giấc ngủ của cô…Thật là…“Mọi người đều nói tình yêu là đau khổ, là mơ hồ. Chỉ vì một sự lựa chọn lúc hồ đồ khi bản thân rung động… Em tin tưởng vào từng giây từng phút…” lời bài hátĐường Kiến Tâm tức giận hất chiếc mũ đang che mặt ra, cô ngồi bật dậy, đôi mắt lạnh lẽo hơi nheo lại. Cô lấy chiếc điện thoại trên bàn, ấn nút nghe, nghiến răng nghiến lợi rít lên mấy chữ, không khó để nghe ra lửa giận trong cô đã bừng bừng…- Tốt nhất là hãy nói ra chuyện quan trọng ngay đi, nếu không, dù có là ai thì cũng tự mình nhảy xuống Thái Bình Dương cho cá mập ăn đi! – Khốn kiếp, mãi mới được nằm trên bờ cát vàng để thư giãn tinh thần, sao tự dưng lại có đứa chết tiệt nào gọi cô thế này…Muốn ngủ một giấc ngon cũng không được!Đường Kiến Tâm cực kì thích thành phố Cancún, nhất là bãi biển ở đây. Nơi đây có bầu trời xanh biếc cùng nước biển xanh lam, cơn gió nhẹ thoang thoảng thổi qua… Mỗi lần thực hiện nhiệm vụ, cô đều dành chút thời gian “trốn” đến đây để nghỉ ngơi thư giãn vì khung cảnh ở đây đại diện cho sự thuần khiết, tĩnh lặng, thư thái, thần bí mà cũng gợi lên cảm giác buồn man mác…Đây là nơi bí mật của cô, một bí mật chỉ có mình cô biết…Cô là sát thủ đệ nhất của tổ chức Ám Hoàng, là hóa thân của Diêm Vương. Cô không có người thân, cũng chẳng có bạn bè, chỉ có kẻ thù và tổ chức. Chỉ cần nhắc đến tên cô là mọi người như nghe thấy tên của thành phần khủng bố, chỉ sợ chạy chậm một giây thôi là sẽ mất mạng trong tay cô. Còn trong tổ chức thì luôn hằm hè nhau, đủ các thể loại mưu mô, đâu đâu cũng rình rập nguy hiểm, chỉ cần sơ ý một chút thôi là lâm vào cảnh khốn cùng…- Chị, chị, sư phụ cho chị hai tiếng để về tổ chức….Không ngờ đầu kia điện thoại lại truyền đến giọng nói tuy ấm ức nhưng vẫn rất kiên quyết khiến Đường Kiến Tâm kinh ngạc nhíu mày. Cô hơi mím môi lại, cất giọng nhẹ nhàng “Tiểu Ngải, sao lại là em?”Tiểu Ngải là em đồng môn của cô, là đệ tử nhỏ tuổi nhất của tổ chức Ám Hoàng. Cô bé có gương mặt khá trẻ con, là một người dịu dàng ít nói, giọng nói cũng hết sức nhẹ nhàng khiến người khác phải yêu thích. Cô bé là người duy nhất nhận được sự yêu quý của tất cả mọi người trong tổ chức Ám Hoàng. Có một quy tắc ngầm là dù bình thường có ghen ghét nhau đến cỡ nào thì ở trước mặt Tiểu Ngải, mọi người đều phải ra vẻ tươi cười, thể hiện tình cảm đồng môn thân thiết với Huhu, chị, vừa rồi Tiểu Ngải bị chị dọa sợ lắm đấy!- Xin lỗi, xin lỗi em, là lỗi của chị. Chị thề lần sau sẽ không như thế với em nữa, nếu không… - Đường Kiến Tâm luống cuống, cố gắng tìm lý do hợp lý để giải thích…- Nếu không thì sao? – Đầu bên kia, Tiểu Ngải khẽ cười trộm nhưng vẫn cố nghiêm giọng hỏi Kiến Tâm bắt đầu toát mồ hôi hột. Cô đâu dám chọc vào cô công chúa nhỏ của tổ chức mà rước họa vào thân. Chỉ nghĩ thôi đã thấy thót cả tim rồi, lời vừa đến miệng là cô bật ra ngay “Nếu không thì chị sẽ biến thành người mà ai gặp cũng phải sợ, hoa cỏ nhìn thấy cũng phải thét lên, khuôn mặt đầy nếp nhăn như của một bà già, lại còn xấu xí và hung tợn nữa”.- Haha… - Chị ấy đúng là giỏi dỗ dành, làm gì mà phải tới mức đó chứ… Ai gặp cũng phải sợ? Hoa cỏ nhìn thấy cũng phải thét lên? Mấy lời đó đâu dễ gì được thốt ra từ miệng chị ấy chứ. Có thể thấy lần này chị ấy cuống đến mức loạn cả lên rồi…Thật không ngờ Đường Kiến Tâm lại như vậy chỉ vì… thấy tiếng cười của Tiểu Ngải, Đường Kiến Tâm liền thở phào nhẹ nhõm. Vừa tưởng tượng ra cảnh cô sẽ bị một đống người xông vào “ném bom oanh tạc” mà cả thể xác lẫn tinh thần cô đều như nhũn cả ra, rét lạnh sống lưng. Trời ơi, nếu thật sự như thế thì sẽ cực kì thê thảm…- Đúng rồi, Tiểu Ngải, em tìm chị có việc gì? – Cô công chúa nhỏ bị chọc cười khiến IQ của cô cũng trở về. Nghĩ đến tình cảnh bị phá vỡ giấc mơ đẹp, cô vẫn cực kì đau lòng, cực kì buồn bực. Nhưng mà ném cho cá mập ăn thì không được, xem ra khẩu khí to như thế chỉ có thể ngậm ngùi nuốt vào bụng mà thôi…- À… khụ khụ… sư phụ, sư phụ bảo em… báo cho chị biết hôm nay phải trở về… khụ khụ… - Tiểu Ngải ở đầu bên kia đang cười ngặt nghẽo tự dưng nghe được câu hỏi của Đường Kiến Tâm, cô nhất thời chưa phản ứng lại kịp, vừa ho vừa ra người xưa nói cũng đúng, cười người hôm trước hôm sau người cười. Cô cười người ta thì cuối cùng cũng sẽ trở thành chuyện cười cho người khác… Quả nhiên, internet không lừa Kiến Tâm sửng sốt! Sư phụ ư? Sao lúc này lại tìm cô, sư phụ hẳn là biết cô đang thực hiện một nhiệm vụ khác mà. Trong đầu cô hiện lên một loạt dấu chấm hỏi, nhất thời quên mất không để ý đến tràng ho khan ở đầu bên kia của Tiểu Ngải, hàng lông mày nhíu chặt Sư phụ có nói chuyện gì không?- Chờ… chị… về… rồi… sẽ… nói… - Tiểu Ngải khó khăn lắm mới nói xong câu rồi vội vội vàng vàng cúp điện thoại ho tiếp…Đường Kiến Tâm ngây ngốc nhìn chiếc điện thoại đã bị ngắt tín hiệu, trong đầu đầy nghi vấn. Lúc này cô mới chú ý đến giọng nói khác thường ở đầu bên kia. Tiểu Ngải làm sao vậy? Sao tự dưng lại nói chuyện đứt quãng như thế? Chẳng lẽ… đã xảy ra chuyện gì rồi?Không xong rồi, hiện tại Ám Hoàng không thể gặp chuyện không may được, nếu ông ta có mệnh hệ gì thì mọi chuyện sau đó sẽ như thế nào? Nghĩ vậy, cô đứng bật dậy rồi chạy vội đi, chỉ lưu lại một chiếc ghế trống trên bãi biển rộng lớn và một bóng lưng chớp nhoáng…Mỹ, phía tây Chicago, tầng 108 của một tòa cao ốcTiếng “Ding” vang lên, cửa thang máy mở ra, Đường Kiến Tâm mặc một chiếc áo len sặc sỡ kết hợp với quần bò cạp trễ bước ra. Cô nheo mắt nhìn quang cảnh trên tầng cao nhất…- Sư phụ, tôi về Kiến Tâm cung kính cúi đầu trước bàn làm việc trong thư phòng rồi thấp giọng nói, chờ người ngồi trên ghế quay mặt lại về phía 1 SAI MỘT LY, ĐI MỘT DẶMVào một đêm đầy sao, ánh trăng chiếu sáng khắp mọi nơi, dường như mọi thứ đều được bao phủ bởi một làn khói mờ mờ ảo ảo. Cây cối đổ bóng dài trên mặt đất, những chiếc bóng yên tĩnh bất động giống như các chiến sĩ đang canh giữ ngoài biên biệt thự, ánh trăng mờ ảo chiếu qua khung cửa sổ len lỏi vào bên trong một căn phòng tuyệt đẹp. Trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ là hình ảnh hai người đang quấn lấy nhau, thỉnh thoảng lại phát ra những âm thanh thì thào, rủ rỉ…- … Anh, anh là ai…? - Người này là ai vậy? Dựa vào lồng ngực của anh ta thật là thoải mái, thật là… nóng. Tại sao cả người anh ta lại nóng như đang bốc cháy như vậy? Cô kinh hãi khi phát hiện ra rằng… cô… cô… đang cực kì khát vọng người đàn ông trước mặt…Là cực kì trông đợi, cực kì mong ngóng. Nếu không phải cô đang khổ sở đè nén ngọn lửa đang chực trào ra trong lòng thì có lẽ lúc này anh ta đã sớm ăn sạch sẽ cô rồi… đến cả xương cốt cũng chẳng còn…Đường Kiến Tâm khó khăn nuốt nước bọt, gương mặt ửng hồng, đôi mắt phượng hoàng khép hờ bị dục vọng làm cho mông lung, đôi mắt mờ mịt đó nhìn chằm chằm vào nửa thân trên của người đàn ông…Lôi Khiếu Thiên ngẩng đầu mỉm cười, bàn tay to khẽ vén mấy sợi tóc lòa xòa trước trán của Đường Kiến Tâm như đang trân quý một món bảo vật. Anh nhoài người lên, đôi môi thì thầm bên tai Đường Kiến Tâm “Tôi là Lôi Khiếu Thiên. Nhớ kỹ lấy, Lôi – Khiếu – Thiên!”Đường Kiến Tâm sợ hãi hơi cựa quậy người. Hơi thở nóng bỏng của anh ta phả vào tai khiến cô có cảm giác vừa tê dại vừa ngứa ngứa, trái tim đang đập liên hồi. Cô mơ màng lặp lại “Lôi – Khiếu – Thiên?”- Đúng rồi!- … A…. - Sao cô phải nhớ kỹ cái tên này? Anh ta cũng chẳng phải người cô quen biết - … Anh… có thể… nhanh lên chút được không… Tôi… khó chịu….Thấy Lôi Khiếu Thiên không hề có động tĩnh gì, Đường Kiến Tâm đỏ bừng mặt chủ động áp người vào ngực anh ta. Cô không biết nên làm thế nào, cũng không biết tại sao lại muốn anh ta hành động nhanh lên. Cô chỉ biết lúc này cô đang khó chịu, cực kì khó chịu, cảm giác như đang bị rơi vào biển lửa, cô vô thức lại gần anh lẽ, anh ta có thể giúp mắt của Lôi Khiếu Thiên tối thẫm lại, bàn tay gia tăng thêm lực, không chút do dự nói nhỏ “Như em mong muốn…”.Một lúc sau…- A… Đau quá! – Đường Kiến Tâm nhăn nhó hét lên. Tên khốn đó, anh ta làm cô đau quá… Tuy cô đang bị thuốc khống chế nhưng khi anh ta đâm vào, cảm giác đau đớn khi bị xé rách khiến cô theo bản năng kháng cự lại…- Ngoan, từ từ… sẽ hết đau – Lôi Khiếu Thiên cũng nhăn mặt lại. Chết tiệt, anh cũng khó chịu lắm chứ!- Huhu….- Xin lỗi, anh xin lỗi… - Lôi Khiếu Thiên cũng hoảng hốt. Anh giữ nguyên tư thế bất động, nhìn khuôn mặt đang nhăn nhó vì đau đớn của Đường Kiến Tâm. Khi thấy từng giọt nước mắt lăn dài trên má cô, anh hết sức luống cuống, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô…Anh thầm thề trong lòng, đời này anh sẽ không để cô rơi thêm một giọt nước mắt nào nữa…Một tháng trướcBên bờ biển của thành phố Cancún[1] – Mexico, sắc vàng nhạt của bờ cát mịn kết hợp cùng màu xanh lam của nước biển tạo thành đường bờ biển dài cong cong uốn lượn. Cảnh sắc nơi đây đẹp như một bức tranh! Chỉ cần hít sâu một hơi là có thể ngửi thấy sự thanh mát và dịu nhẹ cùng vị biển đặc trưng thoang thoảng lẫn trong gió.[1] Cancún là một thành phố ven biển trong tiểu bang cực đông của Mexico, Quintana Roo, trên bán đảo bãi biển, một cô gái mặc áo tắm, đeo kính râm nằm trên chiếc ghế làm bằng tre hưởng thụ không khí nơi đây. Mái tóc đen dài của cô xõa xuống hai vai, chân phải chống lên, hô hấp lên xuống đều đều ổn định, có thể tưởng tượng ra cô đang ở trong một khung cảnh đẹp như cơn gió nhẹ lướt qua mang theo những hạt cát vàng phủ lên làn da trắng như ngọc của cô, nhưng lại không hề tạo cảm giác chướng mắt mà lại càng làm cho vẻ đẹp của cô thêm hài hòa hơn. Chiếc ô to được kết thành từ lá cây cũng lay động trong cơn gió. Từ xa nhìn lại thì có thể tóm gọn trong mấy từ cực kì lãng mạn, một cảm giác rất tao nhã và thư một lúc lâu, khóe miệng cô gái hơi cong lên, dường như cô đang trong một giấc mơ đẹp. Dần dần, cô nở một nụ cười tươi…“Dù có đau đớn thì ta vẫn phải quật cường, không chịu khuất phục. Đến cuối cùng, thứ ta có được sẽ là sự trầm tĩnh trước mọi sóng gió! Sợ gì chứ, có ta đây cùng điên với người…” lời bài hátĐột nhiên, một hồi chuông điện thoại chói tai vang lên phá vỡ bầu không khí nên thơ. Đường Kiến Tâm nhíu mày lại, cực kì bực mình khi đang tận hưởng giấc mơ đẹp thế này mà lại bị quấy lười biếng xoay người lại, đưa tay mò mẫm trên đầu tìm chiếc mũ để che mặt lại mơ tiếp giấc mơ đẹp đang dang dở. Nhưng chiếc mũ cũng chỉ che được mặt, đâu che được tai. Hồi chuông kia vẫn réo rắt phá bĩnh giấc ngủ của cô…Thật là…“Mọi người đều nói tình yêu là đau khổ, là mơ hồ. Chỉ vì một sự lựa chọn lúc hồ đồ khi bản thân rung động… Em tin tưởng vào từng giây từng phút…” lời bài hátĐường Kiến Tâm tức giận hất chiếc mũ đang che mặt ra, cô ngồi bật dậy, đôi mắt lạnh lẽo hơi nheo lại. Cô lấy chiếc điện thoại trên bàn, ấn nút nghe, nghiến răng nghiến lợi rít lên mấy chữ, không khó để nghe ra lửa giận trong cô đã bừng bừng…- Tốt nhất là hãy nói ra chuyện quan trọng ngay đi, nếu không, dù có là ai thì cũng tự mình nhảy xuống Thái Bình Dương cho cá mập ăn đi! – Khốn kiếp, mãi mới được nằm trên bờ cát vàng để thư giãn tinh thần, sao tự dưng lại có đứa chết tiệt nào gọi cô thế này…Muốn ngủ một giấc ngon cũng không được!Đường Kiến Tâm cực kì thích thành phố Cancún, nhất là bãi biển ở đây. Nơi đây có bầu trời xanh biếc cùng nước biển xanh lam, cơn gió nhẹ thoang thoảng thổi qua… Mỗi lần thực hiện nhiệm vụ, cô đều dành chút thời gian “trốn” đến đây để nghỉ ngơi thư giãn vì khung cảnh ở đây đại diện cho sự thuần khiết, tĩnh lặng, thư thái, thần bí mà cũng gợi lên cảm giác buồn man mác…Đây là nơi bí mật của cô, một bí mật chỉ có mình cô biết…Cô là sát thủ đệ nhất của tổ chức Ám Hoàng, là hóa thân của Diêm Vương. Cô không có người thân, cũng chẳng có bạn bè, chỉ có kẻ thù và tổ chức. Chỉ cần nhắc đến tên cô là mọi người như nghe thấy tên của thành phần khủng bố, chỉ sợ chạy chậm một giây thôi là sẽ mất mạng trong tay cô. Còn trong tổ chức thì luôn hằm hè nhau, đủ các thể loại mưu mô, đâu đâu cũng rình rập nguy hiểm, chỉ cần sơ ý một chút thôi là lâm vào cảnh khốn cùng…- Chị, chị, sư phụ cho chị hai tiếng để về tổ chức….Không ngờ đầu kia điện thoại lại truyền đến giọng nói tuy ấm ức nhưng vẫn rất kiên quyết khiến Đường Kiến Tâm kinh ngạc nhíu mày. Cô hơi mím môi lại, cất giọng nhẹ nhàng “Tiểu Ngải, sao lại là em?”Tiểu Ngải là em đồng môn của cô, là đệ tử nhỏ tuổi nhất của tổ chức Ám Hoàng. Cô bé có gương mặt khá trẻ con, là một người dịu dàng ít nói, giọng nói cũng hết sức nhẹ nhàng khiến người khác phải yêu thích. Cô bé là người duy nhất nhận được sự yêu quý của tất cả mọi người trong tổ chức Ám Hoàng. Có một quy tắc ngầm là dù bình thường có ghen ghét nhau đến cỡ nào thì ở trước mặt Tiểu Ngải, mọi người đều phải ra vẻ tươi cười, thể hiện tình cảm đồng môn thân thiết với Huhu, chị, vừa rồi Tiểu Ngải bị chị dọa sợ lắm đấy!- Xin lỗi, xin lỗi em, là lỗi của chị. Chị thề lần sau sẽ không như thế với em nữa, nếu không… - Đường Kiến Tâm luống cuống, cố gắng tìm lý do hợp lý để giải thích…- Nếu không thì sao? – Đầu bên kia, Tiểu Ngải khẽ cười trộm nhưng vẫn cố nghiêm giọng hỏi Kiến Tâm bắt đầu toát mồ hôi hột. Cô đâu dám chọc vào cô công chúa nhỏ của tổ chức mà rước họa vào thân. Chỉ nghĩ thôi đã thấy thót cả tim rồi, lời vừa đến miệng là cô bật ra ngay “Nếu không thì chị sẽ biến thành người mà ai gặp cũng phải sợ, hoa cỏ nhìn thấy cũng phải thét lên, khuôn mặt đầy nếp nhăn như của một bà già, lại còn xấu xí và hung tợn nữa”.- Haha… - Chị ấy đúng là giỏi dỗ dành, làm gì mà phải tới mức đó chứ… Ai gặp cũng phải sợ? Hoa cỏ nhìn thấy cũng phải thét lên? Mấy lời đó đâu dễ gì được thốt ra từ miệng chị ấy chứ. Có thể thấy lần này chị ấy cuống đến mức loạn cả lên rồi…Thật không ngờ Đường Kiến Tâm lại như vậy chỉ vì… thấy tiếng cười của Tiểu Ngải, Đường Kiến Tâm liền thở phào nhẹ nhõm. Vừa tưởng tượng ra cảnh cô sẽ bị một đống người xông vào “ném bom oanh tạc” mà cả thể xác lẫn tinh thần cô đều như nhũn cả ra, rét lạnh sống lưng. Trời ơi, nếu thật sự như thế thì sẽ cực kì thê thảm…- Đúng rồi, Tiểu Ngải, em tìm chị có việc gì? – Cô công chúa nhỏ bị chọc cười khiến IQ của cô cũng trở về. Nghĩ đến tình cảnh bị phá vỡ giấc mơ đẹp, cô vẫn cực kì đau lòng, cực kì buồn bực. Nhưng mà ném cho cá mập ăn thì không được, xem ra khẩu khí to như thế chỉ có thể ngậm ngùi nuốt vào bụng mà thôi…- À… khụ khụ… sư phụ, sư phụ bảo em… báo cho chị biết hôm nay phải trở về… khụ khụ… - Tiểu Ngải ở đầu bên kia đang cười ngặt nghẽo tự dưng nghe được câu hỏi của Đường Kiến Tâm, cô nhất thời chưa phản ứng lại kịp, vừa ho vừa ra người xưa nói cũng đúng, cười người hôm trước hôm sau người cười. Cô cười người ta thì cuối cùng cũng sẽ trở thành chuyện cười cho người khác… Quả nhiên, internet không lừa Kiến Tâm sửng sốt! Sư phụ ư? Sao lúc này lại tìm cô, sư phụ hẳn là biết cô đang thực hiện một nhiệm vụ khác mà. Trong đầu cô hiện lên một loạt dấu chấm hỏi, nhất thời quên mất không để ý đến tràng ho khan ở đầu bên kia của Tiểu Ngải, hàng lông mày nhíu chặt Sư phụ có nói chuyện gì không?- Chờ… chị… về… rồi… sẽ… nói… - Tiểu Ngải khó khăn lắm mới nói xong câu rồi vội vội vàng vàng cúp điện thoại ho tiếp…Đường Kiến Tâm ngây ngốc nhìn chiếc điện thoại đã bị ngắt tín hiệu, trong đầu đầy nghi vấn. Lúc này cô mới chú ý đến giọng nói khác thường ở đầu bên kia. Tiểu Ngải làm sao vậy? Sao tự dưng lại nói chuyện đứt quãng như thế? Chẳng lẽ… đã xảy ra chuyện gì rồi?Không xong rồi, hiện tại Ám Hoàng không thể gặp chuyện không may được, nếu ông ta có mệnh hệ gì thì mọi chuyện sau đó sẽ như thế nào? Nghĩ vậy, cô đứng bật dậy rồi chạy vội đi, chỉ lưu lại một chiếc ghế trống trên bãi biển rộng lớn và một bóng lưng chớp nhoáng…Mỹ, phía tây Chicago, tầng 108 của một tòa cao ốcTiếng “Ding” vang lên, cửa thang máy mở ra, Đường Kiến Tâm mặc một chiếc áo len sặc sỡ kết hợp với quần bò cạp trễ bước ra. Cô nheo mắt nhìn quang cảnh trên tầng cao nhất…- Sư phụ, tôi về Kiến Tâm cung kính cúi đầu trước bàn làm việc trong thư phòng rồi thấp giọng nói, chờ người ngồi trên ghế quay mặt lại về phía Ừ!Ám Hoàng hay còn gọi là Địch Long! Anh ta mặc bộ vest màu bạc, đầu dựa vào ghế, hai mắt nhắm lại, hai chân vắt chéo, khuỷu tay dựa vào tay vịn, mười ngón tay đan vào nhau đặt trên đầu gối...Khuôn mặt khôi ngô mang theo chút tà khí và uy nghiêm...- Cô xem tập tài liệu trên bàn đi. Chuyện này rất quan trọng, chỉ cho phép thành công, không được phép thất bại! – Địch Long không hề mở mắt cũng không quay người lại, giọng nói khàn khàn trầm thấp vang vọng khắp thư phòng khiến người khác phải run sợ. Rõ ràng không hề có gió lạnh thổi vào nhưng sự lạnh lẽo trong giọng nói của anh ta khiến cả người Đường Kiến Tâm rét lạnh...- ... Vâng!- Ừ!Ám Hoàng hay còn gọi là Địch Long! Anh ta mặc bộ vest màu bạc, đầu dựa vào ghế, hai mắt nhắm lại, hai chân vắt chéo, khuỷu tay dựa vào tay vịn, mười ngón tay đan vào nhau đặt trên đầu gối...Khuôn mặt khôi ngô mang theo chút tà khí và uy nghiêm...- Cô xem tập tài liệu trên bàn đi. Chuyện này rất quan trọng, chỉ cho phép thành công, không được phép thất bại! – Địch Long không hề mở mắt cũng không quay người lại, giọng nói khàn khàn trầm thấp vang vọng khắp thư phòng khiến người khác phải run sợ. Rõ ràng không hề có gió lạnh thổi vào nhưng sự lạnh lẽo trong giọng nói của anh ta khiến cả người Đường Kiến Tâm rét lạnh...- ... Vâng!
Truyện “Mẹ Mạnh Mẽ Đấu Với Cha” của tác giả Tuyết Dĩnh Điệp Y thuộc thể loại truyện ngôn tình hiện đại, gấp dẫn bởi các chi tiết, tình huống mâu thuẫn cao trong là người con gái trong trắng tinh khôi, xinh đẹp mà ai cũng phải mơ ước nhưng ẩn sau đó là một bản lĩnh sát thủ lòng dạ thâm độc. Đó là Kiến Tâm, nhân vật chính trong truyện “Mẹ Mạnh Mẽ Đấu Với Cha” của tác giả Tuyết Dĩnh Điệp Y. Tôn chỉ của cô là Không có người cô không giết được, chỉ có kẻ chết mới không thể kêu ra tiếng. Thủ lĩnh cả một tổ chức đánh thuê có tiếng. Trong một ngày bất cẩn mà nàng phát hiện mình có thai. Oái ăm thay nó lại là đứa con của tên thủ lĩnh thủ địch với nàng. Giữ con thì lại mất mặt với anh em, mà bỏ đi thì trái với lương tâm!Lôi Khiếu Thiên là lão đại của tổ chức hắc đạo “Ngục Thiên Minh” lớn nhất thế giới. Là một người tà mị, lạnh lùng, tàn nhẫn, vô tình, vui buồn thất thường. Anh chỉ dịu dàng và dùng những mánh khóe thủ đoạn để thể hiện tình yêu của mình với riêng cô. “Đường Kiến Tâm, tôi nói cho em biết, một ngày là người của tôi thì cả đời sẽ là người của tôi. Em đừng hoang tưởng rằng sẽ chạy thoát được khỏi lòng bàn tay tôi.
me manh me dau voi cha