[Full Trọn Bộ] Cô Hàng Xóm Một Con..Truyện Tâm Sự Thầm Kín Đặc Sắc Nhất | Thanh Mai diễn đọc Đơn vị: CK - StudioTên truyện: #anhreTác giả: #vonhatGiọng xX1l. Hồi 1 Bờ thu dung nở đôi nhạn bay* Nguyên văn cụm này là “Thu phố dung tân Phù dung nở bên bờ sông thu”, cũng là tên một bức tranh lụa cổ hiện đang được cất giữ ở Viện Bảo tàng Cố cung Đài Bắc, theo các chuyên gia khảo cứu thì là tác phẩm của họa sĩ Thôi Bạch thời Bắc quả mở cửa cung giữa đêm vô cùng nghiêm trọng, ta đã sớm biết điều đó từ lúc mới vào ấy ta tám tuổi, bị người trong họ nghĩ cách đưa vào cung làm tiểu hoàng môn *. Trước đó, cha ta qua đời, mẹ tái giá với người khác, trong họ cũng không ai muốn nhận nuôi ta, bởi vậy nên đối với ta, đây là chuyện chẳng còn cách nào.* Cấp bậc nhỏ nhất của hoạn học lễ nghi quy chế cung đình cùng ba, bốn mươi đứa trẻ đồng thời vào cung khác, đến những đoạn quan trọng, nội thị điện đầu * phụ trách dạy bọn ta, tên Lương Toàn Nhất, sẽ mời quan chủ quản các ty trong hai tỉnh nội thị ** tới giảng giải cụ thể cho bọn ta.* Một chức quan cửu phẩm của hoạn quan.** Thời Tống, nội thị/hoạn quan được chia thành hai cơ quan Nhập nội nội thị tỉnh và Nội thị tỉnh, phần sau sẽ có giải thích cặn kẽ.“Đến khi trời tối, mọi lối ra vào hoàng thành đều phải đóng cửa, trước khi mặt trời mọc, tuyệt đối không thể tự tiện mở ra.” Nói câu này là quan chủ quản Nội Đông Môn, tên Trương Mậu Tắc. Ra vào cung đa số đều phải đi qua Nội Đông Môn, làm chủ quản ở Nội Đông Môn tức là quản lý người và vật xuất nhập cung cấm, là một chức vụ khá quan trọng đối với hoạn quan. Khi đó, thầy chỉ mới hơn hai mươi, không mấy ai có thể nhậm chức này ở cái tuổi ấy, thần sắc thầy thanh bạch, không tự cao tự đại, giọng điệu cũng rất ôn hòa. Ta còn để ý thấy, trong số các nội thần * tới giảng bài hôm ấy, màu áo thầy mặc là tối cũ nhất, như thể đã bận rất nhiều năm, song vẫn được giặt giũ sạch sẽ.* Chỉ quan viên, thái giám, hộ vệ phục vụ hoàng đếtrong cung.“Nếu ai quả thực có việc quan trọng, phải mở cửa cung ban đêm thì phải có mặc sắc ngư phù *.” Trương Mậu Tắc tiếp tục giải thích các thủ tục kế “Người nhận sắc chỉ phải ghi lại thời gian, căn nguyên cặn kẽ của sự việc, tên cửa cần mở và nhân số, thân phận của những người cùng ra vào theo mình trước rồi đưa tới Trung thư môn hạ **. Từ đại tướng quân giữ cửa trở xuống, các thủ thần liên quan sau khi xem xong phải tới nội các bẩm tấu, quan gia ngự phê cho rồi mới có thể mời nội thần giữ chìa khóa cửa cung đến mở cửa.”* Mặc sắc là sắc chỉ do hoàng đế tự tay viết, không đóng ấn triều đình mà trực tiếp hạ lệnh.** Tên cơ quan hành chính tối cao do các quan đứng đầu Môn hạ tỉnh, Trung thư tỉnh và Thượng thư tỉnh đồng quản tri * Nhập nội nội thị tỉnh đều biết, ở trong cung, Nhậm Thủ Trung quyền cao chức trọng, vốn không cần tới giảng bài, nhưng đúng lúc ấy lại tiện đường qua đây, bèn vào xem, nghe Trương Mậu Tắc nói xong đoạn này thì gật đầu, quét mắt nhìn bọn ta một lượt rồi nói “Các ngươi nghe cho thật kỹ, lúc mở cửa cung cũng có điều phải chú trọng đấy.”* Tên một chức quan hoạn quan, ở Nội thị tỉnh, tả ban đô tri và hữu ban đô tri là chức quan cao nhất, Nhập nội nội thị tỉnh thì lên trên còn có đô đô nín thở dỏng tai lên nghe Trương Mậu Tắc giảng tiếp “Trước khi mở cửa, thủ thần các cửa phải đối chiếu nghiệm xét ngư phù bằng đồng với các nội thần giữ chìa khóa.” Trương Mậu Tắc giơ một cặp ngư phù lên cho đám bọn ta đang chia nhóm ngồi trước mặt thầy xem “Phù tiết đồng có khắc hình cá và tên cổng thành, mỗi ngư phù đồng đều được chia ra làm hai nửa trái phải, thủ thần các cửa và nội thần giữ chìa khóa mỗi bên giữ một. Trong lúc đợi mở cửa, quan, ty giữ cửa phải chuẩn bị xong xuôi cấm vệ thủ cửa, trong ngoài cửa mỗi bên hai đội, đốt đuốc lấy sáng, thủ thần, nội thần cẩn thận nghiệm xét ngư phù, bảo đảm không có gì sai nhỡ rồi mới được mở cửa. Dẫu ngư phù có khớp mà thủ thần nội thần chưa nghiệm đã mở cửa, hoặc nghiệm không khớp nhưng vẫn mở, hoặc người không nhận mặc sắc lại tự tiện mở cửa, đều phải chịu luật hình trừng phạt nghiêm khắc.”“Đã nhớ rõ cả chưa?” Nhậm Thủ Trung chen lời hỏi. Bọn ta đều cúi người thưa dạ, ông ta chỉ vào tiểu hoàng môn ngồi hàng đầu cách ông ta gần nhất, ra lệnh “Ngươi, thuật lại xem.”Đứa bé đó lại hơi đần ra, đứng nghĩ hồi lâu mới lắp bắp nói được hai ba câu, giữa chừng còn có sai Thủ Trung cốc đầu nó, tức giận mắng “Có mấy câu thế thôi mà cũng không nhớ được thì vào cung làm ăn thế nào? Tương lai trong các ngươi khó tránh khỏi sẽ có vài đứa nhận nhiệm vụ giữ chìa khóa cửa cung, xảy ra sai sót là rơi đầu chết chắc!”Trương Mậu Tắc đứng bên bổ sung “Nếu để người ra vào không đúng cách thức luật lệ, nhẹ thì tù đày, nặng thì treo cổ.”Đám tiểu hoàng môn nghe mà kinh hãi, trái phải nhìn nhau, thầm líu lưỡi.“Ngươi ra ngoài sân, quỳ xuống mà ngẫm, miễn ăn bữa tối.” Nhậm Thủ Trung xử phạt đứa bé kia, lại nhìn những đứa khác, cuối cùng chọn trúng ta “Ngươi đã nhớ hết chưa?”Ta đứng lên khom người, mạch lạc trả lời ông ta, thuật lại nguyên văn lời Trương Mậu Tắc “Đến khi trời tối, mọi lối ra vào hoàng thành đều phải đóng cửa, trước khi mặt trời mọc, tuyệt đối không thể tự tiện mở ra. Người nếu quả thực có việc quan trọng, phải mở cửa cung ban đêm, đều phải có mặc sắc ngư phù… Nếu để người ra vào không đúng cách thức luật lệ, nhẹ thì tù đày, nặng thì treo cổ.”Không sai một chữ, nội thần các ty từ Trương Mậu Tắc trở xuống đều gật đầu mỉm Thủ Trung cũng rất hài lòng, hiền hòa hỏi ta “Nhà ngươi tên gì?”“Lương Nguyên Hanh.” Ta đáp, lại bổ sung “Nguyên Hanh trong Nguyên Hanh Lợi Trinh * ạ.”* Đây là lời quẻ của quẻ Càn trong Kinh dịch, được coi là bốn tính chất cơ bản của quẻ Càn, thường được hiểu theo nghĩa rộng là bốn mùa Nguyên 元 – mùa xuân, Hanh 亨 – mùa hạ, Lợi 利 – mùa thu, Trinh 贞 – mùa đông; về mặt sự đời, Nguyên Hanh Lợi Trinh lần lượt đại diện cho nhân, lễ, nghĩa, nhiên, lời ta nói chẳng khác nào vẽ rắn thêm chân, vừa ra khỏi cửa miệng đã khiến người người biến sắc. Nhậm Thủ Trung bước hai bước tới trước mặt ta, quạt cho ta hai cái tát đầu “Nhãi ranh xằng bậy to gan, ngươi không biết tị húy à?”Bấy giờ ta mới láng máng nhớ ra, trước đây lúc giải thích cho ta về cái tên của ta, cha ta cũng từng dặn dò rằng không được nhắc tới chữ “Trinh” trong đó với người khác, bởi kim thượng tên húy là “Trinh 祯”, thế nên “Trinh 贞” cũng phải tị húy *.* Chữ Trinh 祯 này có nghĩa là cát tường, chữ Trinh 贞 này có nghĩa là trung trinh, hai chữ đồng âm Hán [zhēn].Ta nhất thời ngớ ra, không biết phải ứng đối ra sao, chỉ lặng lẽ cụp mắt đứng Thủ Trung bảo kẻ dưới “Dẫn nó xuống nhốt lại, đợi ta xin chỉ thị của quan gia rồi xử phạt sau.”Ta ở trong một gian phòng nhỏ tối hai, ba ngày, nằm ngẩn ngơ, cơ hồ không ăn cơm, nhiều lần trong cơn mê ngủ, ta tưởng là mình sắp chết cùng cũng có người mở cửa, ánh sáng đã lâu không thấy tràn vào như thủy triều, đâm mắt ta đau lần nữa mở mắt, ta trông thấy gương mặt hiền hòa của thầy Lương Toàn Nhất. Đại khái là vì ta cùng họ với thầy nên thầy vẫn luôn rất tốt với ta.“Đi thôi.” Thầy nói. Thấy ta không còn sức nhấc chân, ấy vậy mà thầy lại ngồi xổm xuống, tự mình cõng ta ra không sao nén được nước mắt nhỏ xuống cổ thầy, thầy tiếp tục bước đi điềm nhiên như không, cũng không an ủi gì ta, chỉ nói “Sau này phải cẩn thận. Nếu là phạm húy ở bên ngoài thì còn có thể che giấu được, nhưng trong cung thì khác, hơi chút sai lầm thôi cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng. Là Trương tiên sinh khẩn cầu hoàng hậu nói giúp cho ngươi trước mặt quan gia, con nên nhớ lấy việc này…”Đương nhiên là ta sẽ nhớ kĩ rồi. Sau buổi giảng bài kế tiếp của Trương Mậu Tắc, ta bám theo thầy ra ngoài, chạy tới trước mặt thầy quỳ xuống, khấu đầu tạ ơn cứu chỉ cười khẽ, nói “Tên thằng nhóc nhà cậu quá dễ gợi đến chữ phạm húy, vẫn nên đổi một cái tên khác cho thỏa đáng thì hơn.”Ta đồng ý, kính nhờ thầy đổi tên cho thoáng trầm ngâm rồi bảo “Hoài Cát, sau này cậu cứ lấy tên là Lương Hoài Cát đi.”Ta nghiêm túc cảm ơn thầy. Thầy lại nói “Có phải cậu từng đi học không?”Ta đáp “Trước đây từng học vài chữ với cha ở nhà ạ.”Ông gật đầu, lại dụng tâm quan sát ta thêm một lượt rồi mới xoay người rời đi. Tên Hán Việt Cô thành bế 孤城闭 - Milan Lady, Mễ Lan Lady 米兰LadyThể loại Thanh mai trúc mã, cung đình, thiên chi kiêu tử, HENgười dịch + Bìa Cụt Art RedMatchaVăn ánMột cuộc hôn nhân như thế nào mới là tốt đẹp?Là người có tình cảm với mình, hay là người mình có tình cảm???Một câu chuyện xưa bị chôn vùi trong lịch sử thời Tống, con gái cưng của Hoàng đế chọn vế trước!—————Tuyết trên thềm, trăng trước đình, hãy còn chập chờn nơi đáy mộng. Yến tan tác, người bặt thinh, chẳng buồn ngoảnh trông xuân năm là một thiếu niên tài tuấn, qua lại giữa nhân sĩ danh thần, nhân sinh tưởng chừng như nước chảy róc rách, như xuân xa um tùm, chàng lại chẳng chạy thoát được vòng xoáy vận mệnh cuốn vào vực sâu. Lưu ly dễ vỡ *, cửa cấm nặng nề đóng lại, ngăn cách với trần còn có nàng, cùng thưởng nến bạc trăng thu, cùng vượt giá lạnh cung khuyết, thấm thoắt đã mười năm.“Ta thích nhìn công chúa rạng rỡ rộ cười, phục dịch nàng thôi cũng đủ khiến lòng ta sung sướng muôn phần. Ở nơi u tối lạnh lẽo này, nàng là nguồn sáng duy nhất của lòng ta, còn sáng hơn cả mảnh trăng thượng huyền treo trên kia.”Sống trong nhung lụa gấm hoa, được đế vương cưng chiều cũng chẳng cách nào mở được cánh cổng đóng chặt của tòa thành cô độc. Trên bước đường đời, dù yêu hay hận cũng đều không phải chỉ cần một lòng là đạt được.“Hoài Cát, chúng ta đều bị vây hãm trong đây rồi.” Câu nói đùa thuở thơ bé đã trở thành lời bức tường thành, chia lìa đôi ngả. Tiếng đồng hồ nước văng vẳng xa xôi chẳng thể phá vỡ được lời thề ước “Nếu người là bông sen, thần sẽ là gợn sóng vờn dưới hoa lá người, năm năm tháng tháng, theo gió đuổi mưa hướng bạn lòng.”Bóng hình trên gối đầu, dáng ảnh dưới lần áo, đến cùng lại hóa cơn ác mộng mùa xuân. Cầm bức tranh cuộn của câu chuyện khi xưa, bước ra khỏi nơi sân sâu đương độ thắm sắc, khóa nỗi lưu luyến hồng trần vào khoảng không quên lãng. Chỉ mong kiếp sau sẽ nhặt được bông hoa điền nàng đánh rơi trên cánh đồng. Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Truyện Teen Đô Th ... Cô Thành Bế. Milan Lady; Cung Đấu, Cổ Đại, Ngược; Đang ra; 22/08/2022 0755; 24/08/2022 0137 ... Domain Liên kết Bài viết liên quan Cô thành bế truyện Cô Thành Bế Cầm bức tranh cuộn của câu chuyện khi xưa, bước ra khỏi nơi sân sâu đương độ thắm sắc, khóa nỗi lưu luyến hồng trần vào khoảng không quên lãng. Chỉ mong kiếp sau sẽ nhặt được bông hoa điền nàng đánh r Xem thêm Chi Tiết Cô thành bế - Cầm bức tranh cuộn của câu chuyện khi xưa, bước ra khỏi nơi sân sâu đương độ thắm sắc, khóa nỗi lưu luyến hồng trần vào khoảng không quên lãng. Chỉ mong kiếp sau sẽ nhặt được bông hoa điền nàng đánh r Xem thêm Chi Tiết Cô Thành Bế Bạn đang đọc truyện Cô Thành Bế của tác giả Milan Lady. May còn có nàng, cùng thưởng nến bạc trăng thu, cùng vượt giá lạnh cung khuyết, thấm thoắt đã mười năm. "Ta thích nhìn công chúa rạng rỡ rộ cười Xem thêm Chi Tiết Cô Thành Bế Apr 17, 2021Cô Thành Bế Đánh giá từ 2 lượt Danh sách chương Truyện Yêu Thích Đọc Truyện Bạn đang đọc truyện Cô Thành Bế của tác giả Milan Lady. Tuyết trên thềm, trăng trước đình, hãy còn chập Xem thêm Chi Tiết Cô Thành Bế Cô Thành Bế Tác giả Milan Lady, Mễ Lan Lady Thể loại Ngôn Tình, Cung Đấu, Cổ Đại Nguồn Trạng thái Full Hãy là người đầu tiên đánh giá! Tên Hán Việt Cô thành bế 孤城闭 - Mi Xem thêm Chi Tiết Ta tự mình đánh xe cho nàng, vun vút lao đi trong màn mưa đêm đất Đông Kinh.“Tới chưa?” Thỉnh thoảng, lời nàng hỏi lại vọng từ trong xe ra. Tiếng nàng nức nở đeo bám cả con đường, thứ tiếng mơ hồ ấy là điều duy nhất ta có thể phân biệt được giữa muôn trùng hỗn loạn.“Sắp rồi, sắp rồi…” Ta đáp, vung roi quất con trâu duy nhất kéo xe. Con vật trước nay vẫn luôn thủng thỉnh nước kiệu vứt bỏ thói quen một bước ba than của nó, hoảng sợ tung vó, bánh xe gắn với hai càng bên dưới xe lộc cộc nghiến lên mặt đường ngút ngàn hoang xá phồn hoa ban ngày chợt phai sắc thành những mảng tường loang lổ tối màu, khóe mắt ta theo gió vọng xa, chúng ta hẳn đã đi được một quãng đường rất dài. Mưa giăng không dứt cùng nỗi bi thương lòng nàng đập lên người ta, thấm ướt xiêm áo ta, cảm giác ẩm thấp ồ ạt ùa vào, đến đáy lòng cũng bị rét mướt nhuốm tiếng nàng khóc làm ta lo lắng không yên, song, ta chẳng dám ngoái lại, chỉ liên tiếp gia roi, hi vọng tốc độ có thể dẫn chúng ta vượt qua khốn cảnh lúc này ngay tức lúc nào mà con đường từng qua lại không biết bao nhiêu lần lại trở nên đằng đẵng đến thế? Như phải dài bằng số đường ta đi cả nửa khóc suốt.“Vẫn chưa tới sao?” Nàng lại thút thít há miệng, lại chẳng thốt lên được một chữ nào. Trong sát na ấy, ta chỉ cảm thấy mình chưa bao giờ yếu đuối bất lực như lúc này, rồi lại bi ai nhận ra, kỳ thực ta cũng chẳng dám chắc rằng mình có thể chở được nàng đến bờ bên kia của bóng tối mịt mùng đêm qua thêm mấy khu phố nữa, vất vả mãi chúng ta mới chạy được lên đường lớn bên ngoài Tây Hoa Môn. Vén đi lớp lớp mưa mù, hoàng thành nguy nga từ từ trở nên rõ nét, dưới mái hiên phủ ngói lưu ly treo mấy dãy đèn lồng, trên bức tường đan xen gạch đá chạm khắc hình rồng phượng cuốn mây, đây chính là đích đến chúng ta đi chuyến Hoa Môn đã sớm đóng cửa, cấm vệ giữ cửa thấy xe ta có xu thế tới gần, lập tức quát “Người phương nào mà to gan thế hả, dám đánh xe tới gần cửa hoàng thành!”Ta hơi do dự rồi dừng xe lại, bấy giờ mới quay đầu ra sau, định xin nàng chờ một lúc để ta lên thông báo trước, đã thấy nàng tự vén rèm đi ra, xuống xe rồi lập tức chạy ào về phía cửa hoàng bi thương cực độ đã khiến nàng ban nãy quên cả chỉnh lí trang dung, vẫn nguyên bộ dáng khi chúng ta rời khỏi dinh thự, mái tóc dài xõa xượi, vạt áo hơi lộn xộn, không choàng khăn cũng chẳng khoác gấm, tấm áo ngoài dở thời trái mùa kia cũng là ta lúc ấy phủ vội thêm cho cứ thế để mặc mình khóc lóc chạy về phía Tây Hoa Môn, chưa lại được gần đã bị hai cấm vệ đón đầu ngăn lại, một người bắt lấy một cánh tay nàng, phẫn nộ gầm lên định đuổi nàng đi, mà nàng lại cũng càng thêm điên cuồng, không biết lấy đâu ra sức lực, vùng thoát khỏi sự kìm kẹp của hai người hai bên, rảo bước chạy vội tới trước Tây Hoa vươn hai bàn tay nhỏ bé, ra sức vỗ lên cửa cung đóng chặt, cất giọng nghẹn ngào gọi “Cha, mẹ, mở cửa! Cho con về…”Hai tay cấm vệ nháo nhào, tới tấp xua đuổi nàng. Nàng bị hai gã cấm vệ cao lớn kéo đi, tay vẫn gắng hết sức với ra trước, muốn chạm tới cửa cung lạnh lẽo sơn đỏ đinh vàng. Nàng không ngừng gọi cha mẹ, có cơn sấm dằn xuống, tiếng mưa gió nghe như khản đặc, tiếng nàng kêu khóc yếu ớt xuyên qua đó, thê lương không gì sánh vệ kéo nàng ra ngoài mấy chục bước rồi dừng lại, ném phịch nàng xuống đất, thấy nàng còn định đứng lên chạy về, một trong hai nổi giận, chặn đứng nàng, mắng “Mụ điên ở đâu ra mà dám dương oai chốn này!”, nói đoạn xoay ngược cái kích cầm trong tay, vung lên thật cao, đòn roi chỉ chực giáng xuống người không hạ đòn được, bởi ta giữ lấy cổ tay gã từ phía vệ quay đầu nhìn, ngay sau đó giận dữ quát hỏi “Ngươi là ai!”Ta không đáp, ánh mắt lướt qua vai cấm vệ, nhìn nàng lồm cồm trên mặt nằm nhoài, nước mắt ròng ròng bất lực, sắc mặt trắng bệch, thân mình gầy gò náu dưới tấm áo bào nhạt màu rộng thùng thình, hệt như một vệt trăng mỏng có thể biến mất bất cứ lúc vệ càng thêm tức tối rút phắt tay ra, quay sang đánh ta, lần này lại bị đồng bạn gã gọi dừng.“Gượm đã! Tôi biết y!” Tay cấm vệ còn lại nói, quan sát ta thêm một lượt từ trên xuống dưới rồi mới hạ giọng khẳng định với gã cầm kích “Y là trung quý nhân Lương Hoài Cát, trước đây từng ra vào cung mấy lần.”Gã cầm kích sững người rồi ngoảnh lại nhìn người con gái vừa bị họ đẩy ngã, ấp úng hỏi “Vậy, tiểu nương tử đây là…”Ta bước lại đỡ nàng dậy, xác nhận nàng không bị thương tích gì rồi mới quay sang nhìn cấm vệ, trả lời câu hỏi của gã.“Duyện quốc công chúa”, ta nói.

cô thành bế truyện